Với chính sách phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên của ông Trump dường như thất bại và các đồng minh trong khu vực đang nghi ngờ, có thể họ từ trang bị hạt nhân để phòng vệ. Thực tế, hạt nhân đã lỗi thời. Robot bay(thiết bị bay không người lái) là vũ khí để răn đe mới.
Kim Jong Un, tay đặt nút phóng hạt nhân, đang chuẩn bị chiến Seoul. Bạn có nghĩ sự đe dọa đó có thể sẽ thổi bay Bình Nhưỡng. Hoặc là thả một con muỗi đã dược đào tạo để cắn hắn ta một cách âm thầm trừ khi Un không thể điều khiển tay mình.

Viễn cảnh tên lửa kích thuốc gấp ba lần chiếc điện thoại bay trên các đơn vị xe tăng, cảm ứng gắn dưới thân thiết bị bay, có thể truy tìm 60 mục tiêu độc lập tìm và diệt xe tăng. Hầu hết các địa hình tác chiến, thiết bị bay này có thể mang theo bom loại nhỏ được trang bị vũ khí hạt nhân.
Những vũ khí này đã tồn tại và có thể đã được thử nghiệm mà không bị kiểm duyệt và không vi phạm hiệp ước hạt nhân. Bạn sẽ thấy các show diễn ánh sáng bằng thiết bị bay của Trung Quốc, tưởng tượng xem họ có thể sử dụng vũ khí phòng vệ chống máy bay chiến đấu hoặc tàu ngầm.
Vấn đề Thiết bị bay đã được mổ xẻ rất nhiều, tạo ra rất ít thiệt hại nhỏ xung quanh, không có phóng xạ. Robot trang vũ khí tấn công có thể tiếp cận mục tiêu và dễ dàng tiêu diệt cơ sở hạ tầng. Cũng có thể do thám đánh cắp kế hoạch đối phương. Nếu bạn muốn kinh tế đối thủ yếu kém không cần phải sử dụng hạt nhân.
Mức sử dụng robot và dò thám rất nhiều, sử dụng hạt nhận có thể dẫn đến hủy diệt hàng loạt(MAD). Đó chỉ là phương thức răn đe của thế kỉ 20 mà thôi và là cuộc tự sát tập thể.
Thảo luận về hạt nhân ngày nay giống như việc lập lại sự kiện Hội Nghi Hải quân Luân Đôn 1930 về việc uyền giới hạn số lượng tàu chiến vào thời điểm đó đã lỗi thời.
Nhớ lại sự kiện tàu chiến Đức Tirpitz vào vịnh Nay Uy Fjord trong thế chến thứ hai, giống như tàu Yamato ở biển Inland cho đến khi thực hiện các nhiệm vụ cảm tử ở Okinawa. Những tàu chiến ấy hy sinh để mang bom, bây giờ chiến thuật lớn nhất đã thay thế bom hạt nhân bằng máy bay không người lái có thể dò thám và trinh sát.
Kim dựa vào hạt nhân và tên lửa sẽ thất bại mà không thất bại. Hạt nhân, tên lửa dùng để giới hạn tự vệ. Tàu ngầm và hệ thống tến lửa phóng từ tàu ngầm rất đắt đỏ họ phải cắt giảm chi phí tìm biện pháp thay thế. Chi khoảng 20% đến 24% GDP cả nước vào quốc phòng là bất ổn. Tính kỹ đó là số lượng cầu đường có thể xây dựng với số kinh phí trên thật lãng phí.
Liên Xô đã làm và thất bại. Kinh tế nước Nga bây giờ nhỏ hơn cả nước Ý. Dù Vladimir Putin khoe mẽ những thứ vũ khí mới đi nữa, đơn giản là nước Nga bây giờ đã giảm phụ thuộc vào “chất độc thần kinh bỏ vào ống chai”
Với Triều Tiên họ nhàn nhưng lại gặp rất nhiều áp lực. Bởi vì vấn đề chính của họ là lỗi hệ thống với chế độ khi đã đầu tư quá nhiều vào quốc phòng và đơn giản mọi thứ sụp đổ chỉ còn là thời gian mà thôi.Yếu tố thời gian rất quan trọng đặc biệt nó không đảm bảo chất lượng cuộc sống người dân.
Tổng thống Hàn Quốc Moon Jae-in không chỉ nghĩ về sự bảo vệ của Mỹ tạo đây dù ông Trump có thắng nhiệm kỳ hai hay không, tất cả các quốc gia đề suy nghĩ vẫn đề đó Úc, Đức, Nhật, Ba Lan, Đài Loan nước Anh, bây giờ tái suy mối quan hệ với Mỹ nếu ông Trump thắng thêm nhiệm kỳ nữa. Mọi thứ có thể lặp lại.
Nhưng chúng ta có thể thấy được cùng một điều Trung Quốc hoặc Nga, Ấn Độ, khi và chỉ khi Bắc Kinh có thể không lâu nữa thay đổi tăng trưởng thu nhập toàn dân để đổi lấy chính sách im lặng và đó là vấn đề “khi nào” hệ quả ra sao nhiều người sẽ nhìn lại Hong Kong và Thiên An Môn hoặc chẳng bao giờ dám suy nghĩ sự kiện ấy, và có thể là cảm hứng cho phong trào người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ.
Tạo và gây áp lực lên Kim. Người mà chưa bao giờ hiều được sự kiện tháng 12 năm 1991 khi Mát-cơ-va(Moscow) tìm kiếm sự cứu viện lương thực Mỹ trong chiến tranh vùng vịnh.
Hãy đễ Triều Tiên chi hơn 20% GDP xây dựng những cầu nối không có lối thoát. Cứ để họ sai lầm những vẫn đảm bảo mấy đứa trẻ vẫn đủ ăn.
Dịch: –LMN–
Robot drone swarms could take the place of nukes
With Donald Trump’s North Korea denuclearization policy seen as a failure and his loyalty to allies seriously questioned, there’s talk that South Korea and Japan might go nuclear in self-defense. But in fact, nukes are obsolete. Swarms are the new deterrent that can actually be used.
Suppose Kim Jong Un, his hand on the nuclear button, is preparing to occupy Seoul. Do you threaten to blow up Pyongyang? Or do you unleash mosquitoes trained to bite him ceaselessly until he can no longer control his fingers?
Imagine a missile a third the size of a telephone pole flying over a field of enemy tanks. A sensor flops open its belly and 60 independently targetable mines search out the tanks and destroy them. In almost any battlefield condition, swarms of such small independently maneuverable bombs can do the job of a tactical nuclear weapon.
these weapons already exist and can be tested without being detected or without violating any treaty. Next time you see Chinese drones in a synchronized light show, imagine how they might be used in anti-aircraft defense or anti-submarine warfare.
Swarms are surgical, produce less collateral damage and are not radioactive. Smart unmanned crawlers can breach the beach and destroy enemy infrastructure. So can malware, stealthily implanted. If you can bring the enemy’s economy to a standstill, you don’t need nukes.
The threshold of usage for swarms and malware are much, much lower than for nukes which could lead to mutually assured destruction, also known as MAD. So it is time to label the nuke a dirty 20th-century deterrent. It is as mindless as a suicide vest.
Talking about nukes today is like repeating the London Naval Conference of 1930 which limited the tonnage of battleships – right when battleships were becoming obsolete.
Recall that the German battleship Tirpitz hid in a Norwegian fjord during World War II, as did the Yamato in the Inland Sea until it went on a suicide mission to Okinawa. Those ships lost their days to swarms of carrier-borne planes – and now the unusable dumb sledgehammer that is a nuke is being replaced by swarms of little robots and malware implants.
Kim’s reliance on nukes and missiles will fail – without fail. Nukes and missiles have limited shelf lives. Submarines and submarine-launched ballistic missiles are expensive and their parts must be replaced constantly. Spending 20% to 24% of a country’s GDP on defense is simply unsustainable. Economically that is equivalent to a nation building hundreds of bridges to nowhere every year.
The Soviet Union played that game and lost. Russia’s economy is now smaller than Italy’s. Although Vladimir Putin boasts of a slick new super-fast missile, basically Russia is now reduced to relying on polonium pellets and nerve killers carried in perfume bottles.
Back to North Korea: It takes time, but maximum pressure works. It works because it narrows the margin of error for a regime and when you are vastly overspending on defense, it is simply a matter of time. The time factor is especially critical when there is no guarantee of legitimacy for the family business.
South Korean President Moon Jae-in is not the only one thinking about the post-US landscape. Everyone is. Whether Trump wins a second term or not, every nation – think Australia, Germany, Japan, Poland, Taiwan, the UK – is now rethinking its relationship with the US. If Trump could happen once, “it” could happen again.
But we could say the same thing about China or Russia or India. If and when Beijing can no longer exchange income growth for political silence – and that is always a matter of when, not if – what will be the consequences? Will people look back to Hong Kong today and Tiananmen Square yesterday or – totally unthinkable at this point, yes, but – could they be inspired by the Uighur resistance movement?
Restore and keep up maximum pressure on Kim. Those who say it does not work should read about the bitterly cold December of 1991, when Moscow sought out US aid in the form of unused rations from the Gulf War. (The USSR lasted from Dec. 1922 to Dec. 1991 or 69 years; that is less than this writer’s age.)
Let North Korea spend over 20% of its GDP on figurative bridges to nowhere. Narrow its margin of error to a razor’s edge, and let it make mistakes. But make sure the children are fed.
Source: asiatimes.com